Nụ hôn gió tử thần và cú lách hạn vận


Bạn phóng xe trên quốc lộ chiều cuối tuần, đằng trước có giao lộ và phần ưu tiên đang không thuộc về bạn. Bạn chuyển chân mớm phanh, cái bạn chờ đợi như thường lệ một sự căng ép nặng trĩu nơi pê-đan với đầu xe chúi nhẹ chậm lại. Nhưng thay vào đó là một sự tuột hẫng với bàn đạp lút sàn. Trong tích tắc bạn như rơi vào hố đen, hầu như đông cứng, bạn cuống quít đạp liên tục chân phanh, nhưng pê-đan xẹp nhanh xuống sàn và không bật ngược trở lại để đạp tiếp, trong khi chiếc xe tiếp tục vun vút lao về phiá trước…

Đông cứng thực sự, bạn không còn làm được gì khác nưã, chỉ còn sự kinh hoàng. Chướng ngại phiá trước bắn thẳng về phiá xe bạn như viên đạn, bạn đạp vào sàn xe để cố dội ngược thân hình ra phiá sau, bạn cố gắng hết sức kéo cái vô lăng lại như muốn ghì cương kìm hãm con ngựa bất kham. Bạn la lên Aaaaaaaa… khi giây phút va chạm đến gần không thể tránh né… Mình ghét cảm giác này, bắt đầu từ hôm nay, sau khi mình thực sự cảm nhận nó, chứ không phải giống như từ bao lâu nay, hay giống như các bạn bây giờ – đang đọc từ người khác.

Mọi chuyện bắt đầu từ lời mời đi Long Hải cuả nhóm bạn phóng viên du lịch, về chơi thăm quan, cảm nhận một resort rất đẹp ở sát cửa sông. Thời tiết lý tưởng, biển xanh nắng vàng cát trắng, cây cối, đồi núi ngút ngàn vỗ về cho cảm xúc và ý tưởng. 2 ngày trôi qua nhanh, chiếc xe Mercedes G-wagen 2 cầu dã chiến, loại chuyên biệt cho off-road tỏ ra rất mạnh mẽ, cứng cáp và đáng tin cậy. Xe chỉ 5 chỗ nhưng đi 8 người (có 3 trẻ dưới 15) với lỉnh kỉnh đồ vẫn tung tăng rất vưà vặn.

Trưa chủ nhật 13.00 trả phòng, xe khởi hành từ Sông Ray về lại Bà Riạ, cho đến lúc đó mọi thứ vẫn thật tuyệt diệu. Trên xe tất cả vẫn còn mê man trong những cảm giác và vị giác đầy hương vị biển, hơn 2 tiếng nưã là sẽ về đến nhà. Chỉ có lái xe là tập trung vì cái nắng buổi trưa rất dễ ru ngủ trên 1 con đường đẹp và xe chạy đều ga. Mọi thứ đều bình thường, thảng hoặc có gì đó giống như mùi khét dầu máy lướt qua từ làn gió máy lạnh, chỉ thế thôi, không hơn. Luồng suy nghĩ bị chặn lại khi chiếc xe chuẩn bị cắt qua một ngã tư đèn đỏ, mình nhấn pê-đan phanh rà thắng. Cảm giác phản lực từ pê-đan phanh căng ních, chiếc xe níu chậm lại, rồi bỗng nhiên phụp 1 tiếng thật to, lực ép căng này biến mất trong tích tắc, chân phanh xẹp xuống!

Chiếc xe lướt tới. Mình bất ngờ nhưng không hoảng loạn vì hiểu là đã có chuyện với phanh rồi. Khi mình nhồi chân phanh thêm 1 lần nưã, có tiếng phịt phịt kêu to, chân phanh chạy hết hành trình xuống sàn xe tuy lực ép còn nhưng rất yếu. Mình nhồi liên tiếp theo kinh nghiệm sách vở, hi vọng phục hồi áp lực phanh tổng, nhưng vô vọng. Chiếc xe tiếp tục băng ra ngã tư dù trước đó đã bị phanh hãm gần mất hết tốc độ, anh em trong xe la lên, “đèn đỏ anh!” nhưng mình đã chẳng kịp làm gì thêm. Rất may Thị xã Bà Rịa lúc 1.30 rất vắng nên xe lướt qua bên kia ngã tư vô cố sự. Suy nghĩ sau đó cuả mình là: nhồi phanh chân vô ích mà sao mình ko kéo phanh tay nhỉ? Mình còn phanh tay mà.

Mình không hề biết rằng, trải nghiệm đầu tiên và câu tự vấn này đã cứu mình và cả đoàn trong 1 tình thế hung hiểm hơn nhiều vào mấy tiếng đồng hồ sau. Nếu không có cú mất phanh nhẹ trên đường vắng này thử thách, chắc chắn mình đã không cưỡng nổi vận hạn.

Một bên bánh xe phiá trước bốc khói mù mịt, nhớt từ trong cụm đầu ruà chảy ra ngoài, tràn lên điã phanh nóng bỏng và bốc khói. Lê lết đến gara: xe vỡ bạc đạn, hỏng phớt… một loạt những từ kỹ thuật thôi mình ko quan tâm. Cả đoàn vạ vật ở ngã ba: 1 đường vào thị xã, một đường thẳng QL51 về Biên Hoà. 3 tiếng sau, gần 5h chiều, mấy ông thợ chuyên xe tải mới tạm thay xong 1 trong 2 món đồ, thử phanh và căn dặn về SG anh nên làm tiếp những gì gì. Trả tiền và lên đường, mọi người đã quá sốt ruột. Lẽ ra giờ này đã phải ở SG rồi.

Xe nhập vào quốc lộ 51, 40kmh dò dẫm. Phanh tốt, sự bất an dần biến đi và tốc độ dần đẩy lên cao từ từ, 60kmh, 70kmh… Sự thôi thúc mau chóng về nhà nghỉ ngơi chiếm lĩnh chân ga và tay lái. Chiếc G-wagen cuả mình luồn lách trên QL51 mỗi bên 3 làn xe, làn thứ 4 ở trong cùng đang được thi công, giải toả, phân cách bằng cọc tiêu, dây băng nilon, hoặc chặn bằng tôn sóng, mặt đường bị khoét sâu xuống 50cm lổn nhổn đất đá do đang làm nền móng. Tóm lại là không được xâm phạm. Vượt trái vượt phải đều đã được mình thể hiện tốt, phanh ăn, kèn to, máy mạnh, cảm giác lơ mơ buồn ngủ hơi chấp chới khi CD buông ra những giai điệu ca khúc Pháp 1960s lãng mạn. Mình hoàn toàn ko biết rằng thực tế không hề lãng mạn chút nào, dầu phanh đang theo lỗ dò chảy ra khỏi xe từ từ.

Hơn 5h, xe băng băng lướt qua khỏi ngã tư 67 đông đúc, phanh vẫn đáp ứng tốt và hình như ko có tình huống gì cần phải dùng phanh. Chỉ còn cách ngã 3 lớn rẽ vào khu công nghiệp Nhơn Trạch độ 3km nưã thì mình gặp 1 ngã tư. Đèn xanh báo hết giờ, các xe đàng trước đỏ đèn dừng lại. Mình cũng rà phanh nhẹ, đáng lẽ phanh lún xuống ¼ hành trình thì phải gặp lực ép nhưng mình không thấy, dầu phanh tụt hết rồi còn đâu. Xe đang lướt tầm trên 60kmh vì mình vưà vượt 1 ông container xong, chỉ còn cách đám đông hơn 100m. Bỏ mẹ! Mình chơi hết chân phanh luôn vì chạy nhanh thế này là không được rồi. Không có gì cả, hoàn toàn không! Mình la lên một tiếng Ôi khiếp đảm khiến cả xe choàng lên.

Có 5 lựa chọn. Với tốc độ này, sau 4 giây nưã mình sẽ đâm va gây tan nạn, nghiã là mình không có nhiều hơn 3s để lựa chọn. 1. Bẻ lái sang trái cày vào dải phân cách. Cách này xem chừng ko hiệu quả vì mình đang chạy làn trong cùng, song song và cách dải phân cách chưa đầy 1m. 3 lựa chọn tiếp là 3 làn đường phiá trước: làn sát phân cách là 1 xe 25 chỗ, làn giữa trống nhưng nếu phi vào thì xe mình sẽ phơi xác giưã ngã tư ngay vì các xe bên kia đã bắt đầu dậm ga. Làn trong cùng thì 1 chiếc Merz Sprinter đang đậu sát lề bốc trả lố nhố khách. Lựa chọn thứ 5 là làn đường trong cùng đang làm dở âm sâu 0.5m bị chặn bởi dây băng nhựa và tụi xe 2 bánh đang rà rà đến gần. Ở tốc độ này nếu phi xuống bằng 2 bánh bên thì khả năng lật là rất cao. Nhưng khi bạn đọc đến đây thì 3s đã hết rồi nhé!

Với một người bình thường chưa bao giờ gặp tình huống này thì khi đạp phanh không thấy tác dụng, họ hầu như cứng người – chân đạp mạnh vào phanh – đẩy phần thân trên dán chặt vào lưng ghế, dùng sức mạnh toàn thân kéo ghì vô-lăng vào ngực để rồi “Uỳnh”. Nhưng mình thì không đến nỗi thế, ít ra cũng đã lái xe gần 12 năm, đã mở 1 thớt trình bày về kỹ năng lái xe điêu luyện trên OF, đã cao giọng giảng giải trích dẫn về cách dừng xe khi mất phanh rồi. Mặc dù mất phanh trên xa lộ khác với mất phanh khi định dừng xe đèn đỏ. Mình nhớ lại cảm giác mất phanh lúc trưa và quyết định không nhồi chân phanh để phục hồi áp lực gì nữa cả, vì việc này sẽ đốt hết 4s mà chưa kịp có tác động gì. Mình dồn hết cả cho tay, mắt và kỹ năng lái.

Trong 3 giây ngắn ngủi còn lại đó mình nghĩ gì? Xe mình quá cứng, chả lo bẹp mà chỉ sợ đâm phải thằng nào hi-end thì mình đền ốm. G-wagen thiết giáp cũng bảo vệ mình và các bạn safe and sound, nhưng lực đâm 2,5 tấn cuả nó nếu đâm ai thì tính mạng người đó khó đảm bảo… cũng là suy nghĩ chớp nhoáng cuả mình. Mình thực sự ko hề nghĩ là mình sẽ thoát được kiếp nạn này – số phận đã định, có lẽ mình sẽ thành sát nhân hoặc kẻ tội đồ, và mình phải chấp nhận thôi. 3s thật ra nghĩ được rất nhiều thứ. Và vì trải nghiệm mới tinh trước đó hơn 3 tiếng còn nhớ như in, nên hầu như mình hành động ngay. May mắn thay, đó toàn là những hành động được rút kinh nghiệm chuẩn xác.

Mình liếc kính, đánh tay lái vào lề, ép 1 chú xe máy phải phanh khẩn cấp (thật ra chú này cũng đã đi chậm rồi, chỉ ko nghĩ là sao mình lại ép chú gắt như thế) để không cho chiếc xe nào bịt mất sinh lộ. Mình kéo mạnh phanh tay không thể nhanh hơn, không thể cao hơn được nưã, đồng thời gian hướng mũi xe sẽ đâm vào đít thằng Sprinter ở góc 45 độ, và hầu như việc đó sẽ diễn ra… Nhưng chỉ trong tích tắc sau cùng thì mình chợt à lên: tại sao phải thế khi còn con đường đang đào khoét này. Cậu chuyện lão Buggy Otofun lái con ML bỏ quốc lộ phi xuống ruộng chợt hiện ra chớp nhoáng.

Mình bẻ nốt chỗ tay lái còn lại, quặt góc rẽ lên 60 độ, chiếc xe né xướt qua đuôi con Sprinter trong khoảng trống 30cm sau cùng, phá hỏng hàng rào che chắn con đường, lao đầu xuống chỗ đất đá lổn nhổn. Phanh tay giờ mới có tác dụng, chiếc xe đứng khựng chênh vênh. Thật ra mọi việc dài dòng nhưng chẳng đến 3 giây. Xe dừng lại với 1 bánh trước bên phải chúi thấp sa xuống hào, 3 bánh sau vẫn còn trên mặt đường. Đến lúc này mà vẫn có người trên xe mình mới biết xe có vấn đề và ré lên khi bỗng nhiên bị dồn nghiêng rất đáng sợ, tưởng như sắp lật. G-wagen đương nhiên là không dễ lật rồi. Sao thế anh, ai đó trong xe hỏi và mình lạnh lẽo trả lời Xe mất phanh rồi. Mọi người la lên mặc dù giờ này chẳng còn gì đáng sợ nưã. Quả bom đã bị cấu kíp.

Đoạn cuối: 1 bọn dân tình xúm vào chỉ trỏ mình và ra cái điều chửi thằng lái xe này lởm quá, chắc là mới lấy bằng, không biết tránh cái gì mà mất bình tĩnh và tay lái yếu đến nỗi “cà cuống” đâm cả xuống viả đường người ta đang đào như thế. Hê hê. Mình ngượng quá, cho nốt cả 3 bánh xe sau xuống luôn. G-wagen nghiêng oặt ra nhưng vẫn không lật. Và vì đường lổn nhổn đất đá nên mình đi cực chậm, ko một ai đoán ra là vì thằng giời đánh này vừa bị mất phanh cả. Có lẽ từ nay mình sẽ gọi con chiễn mã cuả mình là Đích Lư.

Không đâm vào ai, cũng ko bị ai đâm vào. Không đâm vào tường, cũng cũng chẳng phải lội nước. Xe thậm chí không trầy 1 vết xước, trong khi tình huống là mất phanh xảy ra trên xa lộ ở tốc độ trên 60kmh chiều chủ nhật – lúc mà lượng xe du lịch từ VT về TP.HCM rất đông.

Dù chỉ cần 1 trong trường hợp kể trên mà xảy ra thôi, là mình tèo theo vận hạn cực kỳ tệ hại rồi. Về đến nhà lúc 11h đêm nhớ lại mới thấy run là làm sao mình lại may như thế? Vận hạn sẽ làm gì nếu mình chỉ buông xuôi, nhắm mắt và cầu nguyện. 8 người trên xe ko ai đeo seatbelt cả trừ mình.

Xe mất phanh ở cách SG 60km, vào lúc 6h chiều muộn cuả ngày chủ nhật lúc chẳng có gara nào làm, trời tối dần, bạn bè thì xa, cứu hộ chắc cũng ngại không đến, phải là ai khác gặp như thế thì họ sẽ làm gì? Quên, 1.30 sáng còn có trận chung kết WC ko thể bỏ lỡ nưã chứ. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác
Nexus 7/2010
G Klass


Bình luận về bài viết này